Tôi rất mai mắn định cư ở Hoa Kỳ
Đầu tư mỹ - Tôi cùng gia đình mới đi Las Vegas, ảnh chụp post ở link sau đây. Lần này phần lớn ảnh tôi chụp ở khách sạn 5-sao Aria mới mở năm ngoái trong khu City Center. Có vài tấm ảnh của một building với kiến trúc bên ngòai thật khác thường. Đó là Lou Ruvo Center for Brain Health, kiến trúc sư là Frank Gehry, người nổi tiếng vẽ kiểu những tòa nhà rất lạ mắt :
Tôi rất may mắn
định cư ở Hoa Kỳ, may mắn ở miền Nam California khí hậu ôn hòa dễ chịu, may mắn gần khu trung tâm đường Bolsa, Garden Grove, nơi người Việt Nam ở, và thêm một cái may mắn nữa rất nhiều người không thấy gì quan trọng là ở gần Las Vegas, tiểu bang Nevada.
Las Vegas cách nhà tôi 300 miles (480 cây số), lái xe mất bốn tiếng rưỡi đồng hồ, là thành phố độc nhất vô nhị trên thế giới,. Khách sạn và casino vĩ đại, dù rằng gần đây Macau và nhất là Dubai (một nước nằm trong khối Ả-rập United Arab Emirates) cố gắng bắt chước xây cất khách sạn và sòng bài vĩ đại như Las Vegas. Macau tuy nhỏ hơn nhưng tương đối thành công về lợi tức đánh bạc vì đàn ông Á Đông nổi tiếng hai thứ “đánh” : đánh…vợ và đánh bài. Dubai thì rất nhiều cơ sở hiện thời lâm vào trường hợp khánh tận vì mộng xây cất quá lớn, và vì không có đủ du khách đến thăm viếng. Người Mỹ đi du lịch xài tiền nhiều nhất thế giới nhưng chẳng mấy người điên đi sang những nước Ả-Rập để bị quân khủng bố bắt cóc rồi xin tí huyết. Có cố gắng đến đâu đi nữa, cả hai nơi đều không thể nào so sánh được với Vegas về hai phương diện: show ca vũ nhạc kịch, phần đông sexy với những cô gái da trắng tóc vàng tuyệt đẹp, và mỗi khách sạn là một thiên đường mầu nhiệm đủ sắc thái và đề mục khác nhau, tương tự như Disneyland. Cho dù kinh tế có khủng hoảng đến đâu, số du khách hằng ngày viếng thăm Las Vegas vẫn nườm nượp. Khi nói về phần thành phố được du khách viếng thăm nhiều nhất, Las Vegas đứng thứ nhì trên nước Mỹ, sau công trường Times Square ở New York.
Ở đâu có cờ bạc là ở đấy có trộm cướp. Từ năm 1950 đến năm 1980, Mafia và các băng đảng trộm cướp hoành hành, thu tiền mãi lộ từ các casino. Chính phủ thất thoát thuế lợi tức nên sau nhiều năm càn quét và đổi luật lệ với mục đích kiểm sóat chặt chẽ tài chính thu nhập của casino, Las Vegas trở nên một trong những nơi rất an toàn để du khách thăm viếng. Nhận thức được nếu muốn gia tăng thu nhập thì không thể chỉ thu lợi tức từ sòng bài và các show vũ sexy, Las Vegas chú trọng vào gia đình có ông nội là ông Cả Cần, có bà ngoại là Bà Năm Sa Đéc, có con nhỏ là Phù Đổng Thiên Vương sáu tháng vươn vai đứng dậy muốn đi Vegas xem mấy cô sexy show girl. Từ thập niên 1990 trở đi, những hotels xây cất theo kiểu một Disneyland riêng biệt để thu hút thị hiếu du khách. Vào trong Caesars Palace du khách sẽ sống lại thời đại La-Mã; khách sạn Luxor xây hình dạng Kim Tự Tháp Ai-Cập; Excalibur với lâu đài trong chuyện thần tiên; New York New York với tượng Nữ Thần Tự Do; Paris Vegas kiến trúc không khác gì Paris bên Pháp; Venetian với chiếc ghe gondola trên sông Venice; và gần đây nhất, khách sạn Treasure Island mới mở một tiệm phở để chiêu dụ khách hàng An Nam Mít!
So với khắp nơi trên
nước Mỹ, giá khách sạn ở Las Vegas tương đối rẻ, từ khách sạn rẻ tiền mỗi ngày khách chỉ được một chậu nước để tắm cho đến khách sạn sang trọng năm sao trả tiền lũng túi quần túi áo. Khách sạn/casino ở Vegas rất vĩ đại, trung bình từ 3000 phòng đến cái lớn nhất là MGM, 5044 phòng. Chia 5044 cho 365 ngày sẽ thấy là nếu một người một đêm ngủ một phòng khác nhau ở Hotel MGM, anh ta phải mất gần 14 năm mới ngủ hết cả 5044 phòng!
Tuy rằng có rất nhiều khách sạn ở Vegas, phần lớn chỉ có hai hay ba group làm chủ:
Harrah’s làm chủ Bally’s, Caesars Palace, Flamingo, Harrah’s, Imperial Palace, Paris, Rio.
MGM Mirage làm chủ Bellagio, Circus Circus, Excalibur, Mandalay Bay, Monte Carlo, Four Seasons, New York – New York, THEhotel, Mirage, MGM Grand.
Để câu khách, mấy tháng gần đây Harrah’s bán một phiếu ăn Buffet vô giới hạn All-you-can-eat trong vòng 24 tiếng đồng hồ, giá là 45 dollars. Khách có thể ăn ở bất cứ hotel nào của họ: Bally’s, Caesars Palace, Flamingo, Harrah’s, Imperial Palace, Paris, Rio. Trước khi đi Vegas nên nhịn đói bẩy ngày bẩy đêm rồi mua phiếu ăn vô giới hạn này. Ăn xong bảo đảm sẽ tuyệt thực ít nhất là một tháng vì sau khi 24 tiếng ăn uống thả cửa, chỉ nghĩ đến thức ăn thôi là mình đã thấy ngán tận cổ.
Con đường chính nơi các hotel/casino tụ tập là Las Vegas Boulevard, còn gọi là Las Vegas Strip, dài khoảng bẩy cây số. Nếu quý vị nào người nhà không là Bill Gates muốn tiện tặn đồng tiền thì nên ở Flamingo Hilton, hay Harrah’s, hoặc Imperial Palace, giá phòng rẻ. Những khách sạn này nằm gần về phía trung tâm, thuận lợi cho việc ngắm cảnh. Ai có bạn là Paris Hilton thì nên ở những khách sạn bốn, năm sao như Caesars Palace, Venetian hay Bellagio. Tôi thích Caesars Palace vì thỉnh thoảng gặp Cleopatra ở đây, tuy rằng chẳng đời nào nàng đoái hoài đến tôi vì Anthony đẹp trai và lực lưỡng hơn một võ sĩ La-Mã. Nhưng hotel sang trọng mà tôi thích nhất là Venetian. Ngoài cảnh trí Venice thật đẹp, tất cả phòng ngủ là suite, rất rộng. Khi đặt phòng chỉ cần nói cho họ biết là có bốn người, thế nhưng khi đến thì 50 người dồn vào một phòng, chẳng có đồng chí nào ban đêm đến gõ cửa xét giấy tờ. Giá phòng do đó có đắt đến đâu, $350/một đêm, chia ra 50 người thì mỗi người chỉ tốn có $7, rẻ chán. Nếu ai tài chính lưng chừng xuân hâm hẩm không nóng không lạnh thì nên ở Paris Vegas. Khung cảnh bên trong rất đẹp, khu đánh bài làm như nhà ga Lyon. Nhà cửa kiến trúc xây cất không khác gì Paris, ngay cả đến gạch pavé lót đường. Paris giả Vegas nhất định hay hơn Paris thật bên Pháp: trên đường không có phân chó.
Mỗi khách sạn đều có nhiều trò giải trí, show, hay cảnh trí thơ mộng hào hứng miễn phí để thu hút du khách. Hầu như ở quầy tiếp tân nào cũng có những tạp chí hàng tuần về Las Vegas. Nên lấy mỗi thứ một cuốn để xem. Những tạp chí này liệt kê nhà hàng và giá cả ăn uống, những trò giải trí, show miễn phí ở khách sạn nào, vào lúc mấy giờ (chẳng hạn như trước Khách sạn Treasure Island có màn hải tặc đánh nhau mỗi 90 phút, mỗi chiều có ba show), coupon bớt giá tiền cho các show xem buổi tối, và bản đồ. Nếu ai muốn xem show trả tiền nửa giá thì cứ mỗi sáng 9:30 AM đến gian hàng TIX 4 TONIGHT, Half Price Show Ticket (có 10 cửa tiệm, trên Las Vegas Blvd thì tiệm ở Coke Bottle Show Mall và Fashion Show Mall). Ở đây họ liệt kê list những show trình diễn tối hôm đó giá vé bán chỉ ½ giá chính thức.
Khách sạn nào cũng có parking ở phía sau miễn phí. Những khách sạn mới parking làm sát bên cạnh khách sạn nên đỡ tốn thì giờ đi bộ. Khách sạn cũ thì parking ở xa hơn. Khách sạn nào cũng có dịch vụ Valet Parking. Nếu lái xe đi từ khách sạn này sang khách sạn khác ngắm cảnh, tốt nhất là lái thẳng đến trước khách sạn cho họ Valet Parking. Lúc đưa xe không cần cho tiền tip. Khi lấy xe, cho tip người mang xe mình ba dollars. Gia đình nào con đông như Lạc Long Quân và bà Âu Cơ như vợ chồng tôi thì dùng dịch vụ này rất lợi vì chỉ tốn có 3 dollars mà cả đám khỏi phải đi bộ 500 cây số từ bãi đậu xe đến casino. Vào những buổi tối, nhiều khách sạn đông người sẽ đề bảng Valet Parking FULL, có nghĩa là Parking đã đầy, họ không đậu xe cho mình, mình phải tự đi tìm chỗ đậu ở bãi đậu xe phía sau. Trường hợp này thì money talk: cho họ 5 dollars, họ sẽ mở rộng vòng tay chiêu hồi valet parking xe cho mình, Full sẽ trở thành không Full.
Lý do chính yếu du khách viếng thăm Vegas là để thử thời vận trong sòng bài. Tôi thì nhát gan, chỉ cần thua một đồng là tuy tối về không viết nhật ký của hai đứa mình nhưng sẽ thức trắng đêm khuya vì xót xa cho đồng tiền đã mất. Không đánh bài nhưng tôi vẫn mê Las Vegas, có dịp là đi. Lý do? So sánh với đời sống ở Việt Nam thì đời sống bên Mỹ quá sung túc: Muốn máy chụp hình thì có máy chụp hình. Muốn xe hơi thì có xe hơi. Muốn bánh chưng thì nấu cả nồi bánh chưng ăn! Vật chất gì muốn thì trung bình mình có khả năng mua được (dĩ nhiên là có những trường hợp ngoại lệ mình không thể mua được như hột xoàn 5 ly hay nước mía vì đắt quá, ba dollars một ly!). Vì thế trong đời sống hằng ngày, tôi không thiết tha mơ tưởng một món gì, mọi sự rất thực tế. Nhưng đến Vegas thì khác: khách sạn vĩ đại nguy nga tráng lệ thiết kế sang trọng khác xa với ở nhà; thiên hạ đánh bài ở những bàn đắt tiền một đồng chip trị giá $100, $200, $500 dollars mà họ đặt cây bài ăn thua như là một đồng xu chẳng có một nghĩa lý gì; các ông mặc áo vest thật lịch sự, các cô mặc jupe ngắn, trang điểm đẹp lộng lẫy; thức ăn nước uống hằng hà vô số kể… tất cả như trong một thế giới ảo tưởng. Nó thật sự là thế giới mơ mộng vì khi trở lại nhà, mọi sự đều biến mất. Cái tuổi thanh niên mới lớn khi còn trẻ là thời gian đẹp đẽ nhất của đời người vì chúng ta trong thời gian mơ mộng. Thế nhưng quãng thời gian ấy đã qua đi trong quá khứ không bao giờ lấy lại được. Bây giờ chỉ cần tốn một số tiền nhỏ mà cả một khung trời mơ mộng quay trở lại với mình thì cho dù có tốn tiền mất đi bao nhiêu ly nước mía bên Mỹ, tôi cũng sẵn sang trao đổi để bước vào cái thế giới mơ mộng Las Vegas sẵn sàng cung ứng 24 giờ một ngày.
Nguồn: Nguyễn Tài Ngọc (saigonocean)